Chuyện Cổ Tích Về Loài Người
Tác giả: Xuân Quỳnh

Trời sinh ra trước nhất
Chỉ toàn là trẻ con
Trên trái đất trụi trần
Không dáng cây ngọn cỏ
Mặt trời cũng chưa có
Chỉ toàn là bóng đêm
Không khí chỉ màu đen
Chưa có màu sắc khác

Mắt trẻ con sáng lắm
Nhưng chưa thấy gì đâu!
Mặt trời mới nhô cao
Cho trẻ con nhìn rõ
Màu xanh bắt đầu cỏ
Màu xanh bắt đầu cây
Cây cao bằng gang tay
Lá cỏ bằng sợi tóc
Cái hoa bằng cái cúc
Màu đỏ làm ra hoa
Chim bấy giờ sinh ra
Cho trẻ nghe tiếng hót
Tiếng hót trong bằng nước
Tiếng hót cao bằng mây
Những làn gió thơ ngây
Truyền âm thanh đi khắp

Muốn trẻ con được tắm
Sông bắt đầu làm sông
Sông cần đến mênh mông
Biển có từ thuở đó
Biển thì cho ý nghĩ
Biển sinh cá sinh tôm
Biển sinh những cánh buồm
Cho trẻ con đi khắp
Đám mây cho bóng rợp
Trời nắng mây theo che
Khi trẻ con tập đi
Đường có từ ngày đó
Nhưng còn cần cho trẻ
Tình yêu và lời ru

Cho nên mẹ sinh ra
Để bế bồng chăm sóc
Mẹ mang về tiếng hát
Từ cái bống cái bang
Từ cái hoa rất thơm
Từ cánh cò rất trắng
Từ vị gừng rất đắng
Từ vết lấm chưa khô
Từ đầu nguồn cơn mưa
Từ bãi sông cát vắng

Biết trẻ con khao khát
Chuyện ngày xưa, ngày sau
Không hiểu là từ đâu
Mà bà về ở đó
Kể cho bao chuyện cổ
Chuyện con cóc, nàng tiên
Chuyện cô Tấm ở hiền
Thằng Lý Thông ở ác
Mái tóc bà thì bạc
Con mắt bà thì vui
Bà kể đến suốt đời
Cũng không sao hết chuyện

Muốn cho trẻ hiểu biết
Thế là bố sinh ra
Bố bảo cho biết ngoan
Bố dạy cho biết nghĩ
Rộng lắm là mặt bể
Dài là con đường đi
Núi thì xanh và xa
Hình tròn là trái đất

Chữ bắt đầu có trước
Rồi có ghế có bàn
Rồi có lớp có trường
Và sinh ra thầy giáo
Cái bảng bằng cái chiếu
Cục phấn từ đá ra
Thầy viết chữ thật to
“Chuyện loài người” trước nhất

 

The Tale of Humankind
Author: Xuan Quynh

The Sky first gave birth
To only little children
On a barren Earth
With neither grass nor trees
The Sun was yet to be
And night was all we had
Black the only shade around
Colors hadn’t yet been found

Bright were the children’s eyes
But nothing could they see!
The Sun then rose up
And everyone saw clearly
Green turned into grass
And green turned into trees
Saplings tall as a hand
Grass the width of a hair
Daisies were the flowers
And red were their petals
Now the birds were born
So kids could hear their chirps
Notes clear like water
Notes high in the clouds
And the aimless breeze
Carried them all about

So that the kids could bathe
River started being River
River wanted a lot of space
Thus Ocean was born
Ocean had an idea
To make fish and to make prawns
Ocean also made sails
So kids can journey far
Clouds gave them shade
Wherever the Sun shined
When little feet began to walk
Roads materialized
But the world still needed
Sweet love and lullabies

Thus Mother was born
To hold and care for them
Mother brought home songs
From tiny little fish
From sweet smelling flowers
From cranes white as snow
From super bitter ginger
From mud stains still wet
From where the rain started
From the lonely river banks

Knowing kids were eager
For stories past and those to be
From a secret distant place
Grandma returned to us
To tell tales once upon a time
Of toads and tiny fairies
Of Cinderella gentle and pure
And one very Big Bad Wolf
Grandma’s hair flowed silver
Her eyes smiled kind
She told tales all her life
Yet more always came to mind

So that kids could learn
Father was given life
To show them how to be polite
To teach them wonderful things
Like the vast open oceans
And the long roads ahead
Like the green mountains afar
And the roundness of our Earth

Letters formed first of all
Chairs and desks came by and by
Then classrooms and schoolhouses
Where teachers stood inside
Boards came from rugs
Chalk came from stones
The first words were written, real big
“The Tale of Humankind”

Advertisement